Ngươi tình ta nguyện

CHƯƠNG 1-B

“Không có chuyện tốt! Không phải là thỏa thuận lớn nhất trong năm nay cũng bị Quang Vinh tranh mất hay sao?” Lăng Đại Quân sắc mặt không đổi nói.

“Haha, nếu cậu không đề cập đến tôi thật sự đã quên, nói đến việc này còn phải cảm ơn Trầm tiên sinh đang đứng cạnh cậu.” Lão cười nói.

Mặt tôi nóng hừng hực, trộm nhìn Lăng Đại Quân vài lần, không nhìn ra sự tức giận từ hắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lão cáo già vẫn còn đứng nói chuyện, Lăng Đại Quân lại phớt lờ ông ta. Hắn nghiêng mặt qua hỏi tôi: “Bên trong này quá nóng, hay là đi dạo trong hoa viên một chút?”

Tôi gật đầu đồng ý.

Hoa viên không có ai, những ngọn đèn đường thanh lịch đang sáng giữa những tán cây. Tôi dựa vào cây cột và nhìn lên bầu trời. Bầu trời như lọ mực nước màu xanh đã bị đổ, lộ ra vài vết loang lổ.

Cánh tay của Lăng Đại Quân nhẹ nhàng chạm vào tôi, tôi yếu ớt nhận ra có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

“Thời tiết tối nay thật không tồi.” Khởi đầu tồi tệ của tôi phá vỡ sự im lặng.

Hắn mỉm cười, đột nhiên cúi xuống và hôn lên môi tôi. Mặc dù tôi đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng nụ hôn này đến, ngắn ngủi và trực tiếp, tôi vẫn hơi bất ngờ.

“Sợ sao?” Hắn hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Cậu có bạn gái chưa?”

“Chưa”

“Phương tiểu thư ở phòng thiết kế thì sao?” Hắn dò hỏi tôi.

Tôi đáp: “Cô ấy là học muội của tôi.”

Hắn lại nói: “Sao cậu không hỏi tôi vì sao lại đưa cậu đến tiệc rượu?”

Tôi nói “Anh sẽ nói với tôi.”

“Thật thông minh. Tôi đã mang cậu đến để chúng ta hiểu nhau hơn, để phòng khi tôi đưa ra lời đề nghị sẽ bị cậu cự tuyệt.” Hắn nói. Rồi hắn nhìn tôi chằm chằm, đợi tôi đặt câu hỏi.

Vì thế, tôi hỏi, “Anh đã hiểu sâu sắc về tôi sao?”

Hắn mỉm cười: “Đúng vậy.”

“Anh có thể cho tôi biết, anh có gì … anh có đề nghị gì không?”

“Cậu rất thông minh nên không cần tôi phải nói rõ.” Anh nhướng mày.

Đúng vậy, tôi hiểu rõ ràng ý tứ của hắn.

“Anh cảm thấy tôi nhất định sẽ chấp nhận?”

“Tất nhiên. Cậu cần tiền. Cậu thích cuộc sống lấp lánh đầy mê hoặc này, hơn nữa cậu cũng không chán ghét tôi.” Hắn nói, “Không đúng sao?”

Nói cách khác: Cậu có phải là người đàn ông không bài trừ tình yêu đồng giới?

Tôi cười đáp: “Đúng vậy, Đại Quân, anh nói đúng.”

thesunshinegardens.wordpress.com

Ngày nay, ai dám kêu ca vì bất đắc dĩ? Ngay cả khi bất đắc dĩ, đến cuối cùng, nếu không có một chút ý thức giác ngộ, ai thực sự có thể ép ai đó rung động. Mọi người đem lợi thế đặt lên bàn, vừa xem liền hiểu rõ nhau trong nháy mắt, nói chung quy tắc của trò chơi được tóm gọn trong bốn từ:

Ngươi tình ta nguyện.

Tôi rất rõ ràng hắn có tất cả mọi thứ tôi cần. Mà hắn có thể nhận được rất nhiều thứ hắn muốn từ tôi – mọi thứ đều công bằng.

Hắn còn đưa ra nhiều lợi ích bổ sung mà tôi chưa từng mong đợi. Ví dụ như, tôi chính thức được đề bạt làm cố vấn tài chính đặc biệt cho tổng tài – trời mới biết tôi có thể tư vấn được gì cho hắn – ngoài việc được hưởng mức lương tương đương với cấp quản lý, tôi còn được trang bị một văn phòng rộng rãi và thoải mái.

Khi tôi chuyển đồ đạc cá nhân ra khỏi văn phòng trước đây, tôi để ý thấy Lưu quản lý nhìn tôi với ánh mắt cực kì dữ tợn, như đang xem một kẻ phản bội. Tôi muốn trừng mắt lại, nhưng khi tôi nhớ đến lời chế nhạo của anh ta cách đây không lâu, nội tâm vẫn hơi hoảng sợ.

Hơn nữa, bây giờ tôi chưa ngồi vào vị trí của mình, vì vậy tôi không cảm thấy tốt.

Ngoài ra, hắn còn cho tôi một căn hộ sang trọng, giá trị rất lớn. Tôi đương nhiên nhận, đó là nơi hẹn hò của chúng tôi, trên thực tế, tôi đã dọn đến đây gần một tuần, trừ lúc ngẫu nhiên chạm mặt nhau khi làm việc, thời gian còn lại vẫn chưa hề ở cùng nhau.

Tôi hiểu suy nghĩ của hắn.

Hắn đang chờ tôi thích ứng, ngôi nhà cùng thân phận mới.

Phương Phỉ mời tôi uống cà phê, hỏi về những đột biến gần đây trong công việc cùng cuộc sống của tôi: “Đầu tiên lầ thăng chức, hiện tại lại chuyển đến một ngôi nhà mới. Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”

Tôi nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Nơi ở mới là tài sản của một người họ hàng. Mà thăng chức, anh cũng không rõ ràng, đại khái chắc là ông chủ ý thức được anh là một nhân tài.”

Phương Phỉ có thể được coi là người bạn thân nhất của tôi từ khi tôi học đại học, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể nói được – tuy da mặt tôi dày nhưng vẫn muốn giữ lại một chút gì đó cho riêng mình.

Có lẽ cô ấy cũng nhận ra tôi không muốn nói nhiều hơn. Cô ấy cúi đầu và khuấy cà phê trong cốc, đột nhiên cô ấy nhớ đến điều gì đó, hào hứng mở miệng: “Trầm ca, hôm trước trên đường em đã gặp người bạn học cũ trong ban nhạc trước đây! “

“Ai?”

“Cổ Kiến Minh! Anh ấy hỏi em anh có còn luyện guitar không, khi nào rảnh anh có thể chơi một vài bài không?”

Tôi nhớ lại cuộc thi đấu rầm rộ của chúng tôi trong khán phòng trường năm đó, nhịn không được nở nụ cười: “Anh đã không chơi một thời gian dài…. cậu ấy hẳn không tồi đi?”

“Anh ấy vừa kết hôn, gió xuân bao trùm lấy cả người, thật ngọt ngào! Anh ấy cũng nhắc đến Tần Tử An, nói rằng thật lâu không thấy tin tức của anh ta, hỏi anh có biết anh ta đang trốn ở đâu không.”

Lòng tôi rơi lộp bộp một chút.

“Tần Tử An, anh đã không gặp cậu ta kể từ khi tốt nghiệp.” Tôi nói.

Phương Phỉ thở dài: “Thật đáng tiếc, thực sự muốn thấy các anh biểu diễn trên cùng một sân khấu một lần nữa!”

Tôi cười cay đắng. Không còn cơ hội nữa.

Khuôn mặt anh hiện lên mạnh mẽ trong giấc mơ sâu thẳm và bí mật của tôi.

Tôi chơi guitar còn anh ấy thì hát. Tôi đang mỉm cười với anh. Anh ở trong lòng tôi khóc rống lên. Hai đôi môi gặp nhau. Chúng tôi hòa quyện vào nhau. Mọi thứ đều lóe lên, rung chuyển và vặn vẹo cho đến khi nó biến mất …

Tôi gọi tên anh trong giấc mơ.

“Tử An, Tử An.”

Khi thức dậy, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.

Điện thoại ở đầu giường vừa vặn đổ chuông. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.

Ai lại nhàm chán đến vậy?

Nhấc điện thoại lên, đó là Lăng Đại Quân. Tôi nên đoán được từ sớm.

“Đánh thức em dậy à?” hắn hỏi chỉ để cho lịch sự. Nếu hắn thực sự đánh thức tôi thì sao?

“Không.” Cũng không tính là nói dối.

“Tôi đang đến.” hắn nói.

“Được.” Không biết tại sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đã lấy phần của mình và giờ thì đến lượt hắn. Cuối cùng cũng đến ngày này, khẩn trương cũng vô ích, mọi thứ đều sẽ tự tìm đến.

Tôi đứng dậy đi tắm, rồi rót cho mình một ly rượu Brandy, uống một hơi cạn sạch như uống nước lọc. Bật dàn âm thanh, ca sĩ nam đang hát:

“Đừng nằm trên mồ hôi một mình. Are you ready for love? Liệu bạn có biết rằng bạn chỉ chờ đợi đêm nay suốt cả một đời?”

Tôi mỉm cười. Dường như được đặc biệt hát cho tôi, như đổ lỗi như phàn nàn, lửa dục nóng bừng cả người. Tuy không đến mức “Cả đời chỉ chờ một đêm”, nhưng thật sự tôi đã không làm tình trong hơn một năm. Đêm cuối cùng của tôi là của tên khốn Tần Tử An….

Khi chuông cửa vang lên, tôi lấy lại bình tĩnh mới đi mở cửa. Tôi không muốn hắn thấy rằng suy nghĩ của tôi đang hướng về vấn đề kia.

“Làm sao lại lâu vậy? Hay có ai khác trốn trong đó?” Lăng Đại Quân bước vào với một nụ cười.

“Dù sao anh cũng có chìa khóa, có thể đột xuất đến kiểm tra bất cứ lúc nào.” Tôi nói.

Hắn ngồi trên ghế sofa, ngước nhìn tôi: “Tôi chỉ đang nói đùa.”

“Em cũng vậy.” Tôi cười. “Muốn uống không? Brandy?”

“Được rồi.” Hắn nhìn xung quanh. “Ngôi nhà này đã dành cho đúng người. Em đã quản lý nó rất tốt.”

Tôi đưa cho hắn rượu: “Trước kia cũng muốn có không gian và tiền tài, em đã thay đổi phòng trọ nhỏ mà mình từng sống, tổng cộng chỉ rộng hơn 20 mét vuông, ngay cả khi em muốn dọn sạch nó cũng không thể.”

“Em đã phải chịu đựng nhiều khổ sở đúng không?” Anh hỏi.

Tôi cười: “Khổ sở? Chưa tới. Em có thu nhập rất ổn định, nhưng tiếc là lại không biết chừng mực.”

Hắn im lặng một lúc, có lẽ đang nghĩ về vấn đề tôi phản bội công ty.

“Mặc dù em đã nhiều lần nhấn mạnh rằng mình là kiểu người nhìn thấy tiền hai mắt sẽ sáng lên, nhưng tôi thường cảm thấy rằng em đang giấu kín điều gì đó, có rất nhiều điều em không muốn nói với tôi.” Ánh mắt cùng khẩu khí của hắn đều giống như nhau, tuy thản nhiên nhưng lại làm người khác cảm thấy áp lực.

Tôi thất thần trong giây lát, rồi tôi nói: “Chẳng lẽ anh nghĩ rằng anh có hiểu em hơn em sao?”Khẩu khí có chút lớn, tôi nghĩ hắn sẽ tức giận.

Nhưng hắn chỉ nhún vai: “Quên đi, Trầm Bân, chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa, sẽ làm hỏng không khí.”

Tôi gật gật đầu.

thesunshinegardens.wordpress.com

Tôi thừa nhận rằng tôi chưa hoàn toàn thích ứng với vai diễn mới. Hắn đã tiêu tiền, tôi có nghĩa vụ phải làm cho hắn hài lòng trong mọi tình huống, nhưng tôi lại chống đối hắn? Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy biết ơn vì sự khoan dung của hắn.

Hắn đặt ly xuống, đan hai tay vào nhau đặt lên đùi. Anh nói: “Đến gần hơn.”

Tôi đứng trước mặt hắn.

Hăn cúi xuống và giữ lấy tiểu bảo bối của tôi dưới áo choàng tắm màu đen. Tôi khẽ rùng mình, lòng bàn tay hắn nóng hổi. Tôi nhìn vào đôi mắt sáng của hắn, hô hấp ngày càng nhanh hơn khi những ngón tay của hắn dần dần di chuyển lên trên. Cổ tôi thì bị bàn tay kia ấn xuống và hôn.

Khác với sự cám dỗ đầu tiên. Lần này là sự khiêu khích.

Kỹ thuật của hắn rất tốt, lửa nóng đang bốc lên dữ dội trong cơ thể mỏng manh của tôi. Tôi nhanh chóng tan rã dưới đầu lưỡi hắn, gần như ngã gục vào vòng tay hắn.

Tôi vặn vẹo dưới thân hắn, như rất đói khát.

Khi tôi hồi phục một chút ý thức và nghĩ rằng có lẽ nên che giấu một chút ham muốn quá mức, hắn đã phát hiện ra nó. Hắn cười khẽ bên tai tôi: “Tôi hiểu lầm rồi. Tiểu tử, em rất có kinh nghiệm.”

Tôi cười ngượng. Tôi phải thừa nhận rằng chúng tôi thực sự rất hòa hợp ở trên giường, vui thích của nơi đó nhận được từ hắn tốt hơn trước. Tôi không khỏi nhớ đến Tần Tử An và một vài đêm điên cuồng cùng hắn, chúng tôi cũng có tình cảm mãnh liệt, nhưng tiếc là chúng tôi thiếu kinh nghiệm với nhau, và chỉ muốn chinh phục và bỏ lỡ nhiều thú vui mà chúng tôi xứng đáng có được.

“Suy nghĩ gì vậy?” Hắn kéo mặt tôi, “Người yêu cũ của em?”

“Đúng vậy. Anh tức giận sao?” Tôi nhìn hắn.

Hắn mỉm cười đáp: “Nói không quan tâm là giả, nhưng tôi sẽ không tức giận, vì biểu hiện của em nói với tôi rằng em càng thích hiện tại hơn.”

Tôi úp mặt vào bả vai đầy mồ hôi của hắn: “Vậy, anh có hài lòng với em không?”

“Hoàn hảo.” Hắn nghiêng người hôn tôi. “Có lẽ, em muốn một món quà? Xe thể thao?”

“Em muốn tiền mặt, có thể không?” Tôi nói.

Hắn sững sờ: “Tôi nghĩ cho em tiền mặt, thì quá….”

“Quá đơn giản và quá thô tục?” Tôi cười. “Cho dù đó là xe thể thao hay tiền mặt, bản chất không giống nhau? Tiền mặt có lợi ích thực tế hơn.”

Hắn nhướng mày: “Em thật thẳng thắn. Nếu tiền mặt giúp em cảm thấy thoải mái hơn, tôi rất vui khi làm điều này.”

Tôi nói đúng vậy.

Tôi không biết liệu hắn nhìn tôi như thế nào. Nói về sự vô sỉ, từ ngày tôi đáp ứng với hắn, không, từ lúc tôi bán hết bí mật công ty, đã kết thúc.

Bây giờ, tôi thậm chí còn không để ý.

Leave a comment